Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.384 tác phẩm
2.747 tác giả
823
116.682.244
 
Tuổi nào em trở thành thiếu nữ?
Vinh Anh

 

Bất ngờ lục tìm được cái ảnh cưới cũ, phịa chuyện tặng em.
Bởi nhớ câu “tình chỉ đẹp khi còn dang dở… Hồ Zếnh

 

Vẳng vẳng nghe được câu hát từ bài “Mối tình đầu”trong sớm thu. Chợt nhớ và tự hỏi mình “Tuổi nào em trở thành thiếu nữ”?

Một thời gian quá đẹp của chúng mình.Ngày đó, em còn rất trẻ con, còn tôi, tôiđương nhiên, đương nhiên người lớn hơn em. Người lớn như tôi không chơi với trẻ con. Nhớ có lần, tôi còn đưa cho em cuốn sách thiếu nhi và nói, em đọc đi, phải đọc hết đấy nhé.

Chẳng biết từ khi nào tôi để ý đến em. Có thể là từ buổi chiều tắm sông hôm đó, tôi cùng bạn bè nhảy từ lưng trâu xuống, bắt gặp bọn con gái cũng tắm, thấy đứa nào cũng kéo quần cao trên ngực, như thể muốn che cái gì đó. Sau này tôi cố nhìn mà không thấy gì cả. Chắc chỉ làm bộ, muốn chứng tỏ mình là con gái mà thôi. Con gái có nhiều điều ý nhị lắm.

 

Rồi tự dưng, bỗng nhận ra em đã lớn. Có lẽ là do gặp ánh mắt em. Chẳng hiểu sao tôi nghĩ, cái nhìn đó là để cho tôi.

Tôi nhớ hôm đó, tựu trường chưa được bao lâu, chắc độ tháng 10. Bọn tôi lớp lớn và đa số là con trai, chơi ở sân trường. Bọn con gái ngày đó chỉ ngồi ba dãy bàn, hơn chục đứa, còn ít lắm, túm tụm ngồi trong lớp.

Thế rồi mưa. Mưa ào xuống rất nhanh. Bọn con trai chạy nháo nhào. Tôi chạy vào lớp của em và hôm đó, bỗng thấy em khác thế, lớn nhanh thế, thay đổi nhiều thế.

 

Tôi như bị thôi miên, nhìn em không chớp, sau đó mới thấy ngượng. Còn em, em làm ngơ, coi như chẳng quen biết gì hết. Tôi thấy một phút xao động, đâu đó trong lồng ngực phập phồng. Giả vờ lơ láo để quay lại nhìn về phía em, chỉ thấy bím tóc đuôi sam ngúng nguẩy. Có lẽ hôm đó, trong mắt tôi, em trở thành thiếu nữ. Có cái gì đó hấp dẫn khiến người ta cứ phải đưa mắt tìm, kiểu nhìn đó người đời bảo là nhìn trộm. Nhìn mà không dám nhìn lâu, lại đánh mắt đi chỗ khác ngay. Bâng quơ một cái nhìn là thế! Bâng quơ một ánh mắt là thế! Bâng quơ một nỗi lòng là thế!

Tan trường. Tôi nhìn về phía lớp em. Sao vẫn chưa thấy bọn học trò nhốn nháo khi trống báo tan học. Bọn bạn gọi tôi. Tôi nấn ná muốn làm cái gì đó. Chúng nó lại gọi. Ừ, đợi tớ tí, về thì về. Về mà vẫn như muốn chờ, muốn đợi, muốn biết xem có thật thờ ơ hay không.

Từ hôm đó, tôi nhận ra, em thờ ơ thật, không quan tâm đến tôi, lảng tránh tôi. Chẳng hiểu có phải cố tình làm cao không. Còn tôi, tôi luôn nghĩ về ánh mắt, muốn tìm lại ánh mắt hôm đó, muốn tìm lại dáng vẻ hôm đó của em. Ánh mắt lạ lắm. Khó nói. Nó xuất hiện nhanh lắm, như tia chớp, như ánh sao. Tôi nghĩ hay là mình tưởng tượng ra, rằng như, em muốn nói gì đó với tôi. Có thể, một lời nói thể hiện sự quan tâm: “Này, lau cái đầu đi, ốm đấy!” cũng có thể là: “Sao lại chạy vào đây, nhầm lớp rồi… dơ chưa…” Nhưng chẳng có gì xảy ra. Chưa hết mưa, nhưng đã vào tiết mới, phải chạy về lớp mình. Vẫn nhớ quay lại nhìn mấy bàn con gái. Gặp ánh nhìn của em. Lại xôn xao.

 

Từ hôm đó tôi bắt đầu để ý mọi thứ, người đời gọi là làm dáng. Sạch sẽ, chau chuốt hơn. Cái chau chuốt học trò rất đáng yêu. Này nhé, lướt qua gương, cầm cái lược hay đưa tay vuốt vuốt mái đầu… Ồ, chỉ thế thôi. Cũng cốt để làm em chú ý. Buồn cười nhỉ? Em thì lúc nào trông cũng sạch sẽ, mái tóc rất gọn gàng, đuôi sam vẫn ngoe nguẩy, lắc đều rất nhẹ sau lưng. Tôi cảm thấy em tết một cái đuôi sam, nó dày dặn, thiếu nữ hơn, hai cái trông trẻ con nhí nhảnh, chưa lớn. Thật đấy. Tuổi nào em trở thành thiếu nữ, tôi không biết.

Cái xôn xao trong tôi được nuôi dưỡng bằng sách chứ không phải đi tìm ánh nhìn nữa. Nhớ lần đầu tiên thấy em đọc sách, hôm sau đưa cho em cuốn sách thiếu nhi, bảo đọc đi. Lần này khác, thấy cuốn sách dày dặn, tôi hỏi em đọc gì? Em chìa bìa sách cho tôi xem. Ôi, em đã đọc sách loại này cơ à? Thì sao? Em vặn lại tôi. Tôi hỏi emđọc đến đâu rồi, em thấy hai cô gái Katia và Đa-sa thế nào?(nhân vật trong cuốn hai chị em của A. Tôn-xtôi).Rồi tôi lấy giọng đọc câu kết của cuốn sách, cố thật truyền cảm: “Năm tháng trôi qua, những cuộc chiến tranh sẽ im ắng dần, những cuộc cách mạng sẽ thôi gào thét và chỉ còn lại không phôi pha tấm lòng em nhẫn nại, dịu dàng và chan chứa tình yêu thương…”Tôi kéo dài câu cuối “chan chứa tình yêu thương”.Em sững người, ngạc nhiên, hỏi như để hỏi, anh đọc rồi à? Tôi vênh: đọc hơinhiều đấy. Em bĩu môi không nói, quay mặt về phía khác. Tôi không ngờ sách lại có tác dụng như vậy. Giờ thì quan hệ giữa tôi và em không gọi là xôn xao ban đầu nữa mà là thân mật, cái thân mật rất khó gọi tên chính xác. Tôi thích, tôi nhớ hay tôi yêu em… Chịu, không thể trả lời. Ngày nào tôi và emcũng có thể gặp nhau. Sách là cầu nối tri thức của nhân loại, sách cũng là cầu nối tình yêu. Tôi cứ mạnh miệng bảo đấy là tình yêu.

Nhưng ngoài sách, còn có một thứ khác, vô cùng quan trọng nối tôi và em. Đó là những bức của tôi viết cho em, thư viết tay, bằng cách nào đó để em đọc được. Tôi viết hàng ngày, kiểu nhật ký, nói về những chuyện xảy ra trong ngày. Cũng có những bức thư qua bưu điện. Tôi viết đủ thứ chuyện, chẳng hạn như chuyện tập bơi, tôi bắt chuồn chuồn thế nào, cho chuồn chuồn cắn rốn ra sao. Gặp tôi, em cười nắc nẻ, đòi xem chỗ bị chuồn chuồn cắn. Lạ thế, em rất tự nhiên kéo áo tôi lên, tôi đẩy tay em ra, không ngượng à, em như mới chợt nhớ.

Có một lần, tôi cao hứng bàn về tuổi thanh xuân, tuổi trẻ, sự cống hiến và hy sinh. Cũng nhân cái cao hứng đó, tôi trích dẫn Ô-xtrôi-côp-xki “Đời người chỉ sống có một lần…”. Lần đó em trả lời bằng thư “Có phải là anh không? Đừng triết lý, ông cụ non… của em”Tôi thích thú cái “của em”nhưng bất ngờ vì sự sâu lắng và cũng cảnh giác hơn, không dám “ra cái vẻ” nữa.

Thời gian trôi nhanh như thế nào, tôi không nhận ra nữa. Tôi không bao giờ nghĩ là tôi sẽ xa em. Nhưng số phận là vậy. Tôi và em xa nhau trong cái lý do mờ ảo, trong cái bâng khuâng gió thu và mùi hương dạ lan, trong cái “ví dầu” chúng mình không nên duyên thì cũng có cái “ví dầu” vậy chúng mình vẫn còn nỗi nhớ.

Tôi không gửi những trang ghi chép như nhật ký, như những bức thư của tôi cho em (mà có lần em nói anh viết hay thế). Tôi giữ cho riêng tôi. Tôi cũng không đọc lại. Tôi biết là tôi nhớ hết. Chỉ có duy nhất một điều “không ai hiểu vì sao tình yêu tan vỡ như hoa thơm đầu mùa, tàn theo gió mùa thu…” Nếu đấy được gọi là “tình yêu”.

Hình như đến tận hôm nay, chúng tôi chưa bao giờ được tay trong tay của nhau.

 

03/11/19

 

 

 

 

 

 

Vinh Anh
Số lần đọc: 1072
Ngày đăng: 12.02.2020
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Cơm Hến bên Cồn quen lối tìm nhau… - Trang Thùy
Giai điệu xanh, Quãng lặng màu hồng lạp và người chơi đá - Văn Thành Lê
Hoa Xoan mưa nhẹ nở đầy sân… - Hoàng Thị Thu Thủy
Tôi bán hoa tết - Trang Thùy
Lại ‘dzui’ Xuân. - Đỗ Nhựt Thư
Hương vạn thọ - Lê Ký Thương
Nhà mình - Nguyễn Thanh Huyền
Tản mạn chiều Thu - Nguyễn Lê Hồng Hưng
Dấu ấn từ một dòng sông - Lê Ký Thương
Chùm tản thơ về Hà Nội của Lê Hưng Tiến - Lê Hưng Tiến
Cùng một tác giả
Mưu sinh (truyện ngắn)
Chuyện vặt (truyện ngắn)
Lão và hắn (truyện ngắn)
Phượng (truyện ngắn)
Công chức (truyện ngắn)
Gặp lại ngày xưa (truyện ngắn)
Lời từ nơi hư ảo (truyện ngắn)
Vào hội (truyện ngắn)
Bãi giữa (tạp văn)
Mùa thu (tạp văn)
Người quê (truyện ngắn)
Nhớ làng (truyện ngắn)
Bạn thời lính (truyện ngắn)
Ánh mắt sông quê (truyện ngắn)
Ngõ nhỏ ngày xưa (truyện ngắn)
Đất làng (tạp văn)
Ở rừng (truyện ngắn)
Chuyện tình kể lại (truyện ngắn)
Hai thằng nó và tôi (truyện ngắn)
Hương vô tình (truyện ngắn)