Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.374 tác phẩm
2.747 tác giả
615
116.493.220
 
Biển xanh sâu thẳm.1
Peter Hobbs

Peter Hobbs lớn lên ở Cornwall rồi Yorkshire và hiện sống ở Luân Đôn.  “The shortday dying” ( tạm dịch: ngày đang chết), cuốn tiểu thuyết đầu tiên của nhà văn đã giành giải thưởng Betty track và được đề cử vào giải thưởng whitbread first novel award và giải thưởng Llewellyn Rhys.

Nhà văn cũng đã cho in một tập truyện ngắn “ I could ride all day in my cool blue train”( năm 2006), truyện ngắn Biển xanh sâu thẳm The deep blue sea là truyện ngắn rút ra từ cuốn sách này.

 

 

Tôi sống ở một thành phố phủ đầy mưa, một thành phố nước. Chúng tôi  vừa đưa nước lên các sườn núi và tôi  cảm thấy khó thở. Bụng chiếc máy bơm đang  phập phồng và nước thì chảy tràn ra lênh láng,  bầu không khí thật ẩm ướt. Trước đó, trời đã mưa liên tiếp suốt 33 ngày liền và mực nước đã dâng lên đến mức 8 inh. Các cột nhà đã khó có thể mà chịu đựng thêm được nữa  khi nước thì đẩy lên còn chúng tôi thì đang đẩy ra. Những người thợ sửa chữa   đang sẵn sàng tiến thêm một mức khác và đẩy chúng tôi lên trên gác lần nữa. Tất cả thứ nước này chúng tôi không thể uống dù chỉ là một giọt. Chúng tôi đã phải  giảm xuống ở mức dùng hai chén nước sạch mỗi ngày. Đấy có thể là một điều tốt đẹp. Sal thì bỡn cợt rằng ai đó đã đái nhầm vào đây và tất cả  chúng ta rất có thể  sẽ phải bơi trong thứ nước đó. Vòi nước sạch dẫn từ máy lọc đến nhà bếp đã bắt đầu có vị không khác thứ nước cặn còn lại trong máy lọc là mấy. Nước từ vòi tắm hoa sen đã trở nên sền sệt và  có màu. Người ta  sẽ cảm thấy sạch sẽ hơn nếu không dùng nó. Sau cơn mưa mọi thứ đều bốc mùi hôi thối. Có thể chỉ có máy lọc nước là vấn đề đáng ngại còn tình hình thức ăn thì vẫn tạm có thể coi là ổn. Ở đây có nhiều vụ thu hoạch  rong, tảo  biển. Có hôm chúng tôi ăn cá và cũng có hôm chúng tôi ăn những gì có thể thay thế chúng.

 

Vào tuần cuối cùng thì những tầng bên dưới đều  đã nằm dưới mặt biển. Nó giống như ai đó đã nhấn chìm  thời thơ ấu của tôi vì  tôi lớn lên ở đây. Đó là quay lại thời điểm khi mà những đứa trẻ vẫn được phép ở trên những cây cột trước khi chúng được đưa tới những nơi khô ráo. Khi đó tôi 11 tuổi. Những chiếc xe vận tải tới và các bà mẹ cùng con cái thực hiện một cuộc di cư lớn. Ngoại trừ tôi bởi  mẹ tôi đã chết hơn nữa tôi đang ốm nên không đủ tiêu chuẩn để ra đi. Họ bỏ tôi lại để xem tôi có thể vượt qua được không. Tôi thầm nhủ rằng tôi sẽ vượt qua và   ai đó sẽ đến đây cho dù điều ấy đã không xảy ra.  Chẳng bao lâu người ta được phép đến đây và nhiều người đến để làm việc nhưng họ không được phép dời đi, không một ai được phép làm điều đó vào lúc này.

 

Một lần khi mực nước hạ xuống thấp trước mạn thuyền đã được làm xong, tôi ngồi trên một bậc và nhìn con thiên nga mà chưa ai nhìn thấy trước đó đang nổi bồng bềnh trên mặt nước như một bông hoa huệ cổ dài hoặc giống như  một bàn tay đang nắm một bông hoa. Và sau đó nó cất cánh gây ra tiếng động ầm ầm như sấm. Đôi cánh rộng sạch sẽ của nó quay tròn. Có thể rằng trong hồi tưởng của tôi nó đã lớn hơn thực tế đôi chút nhưng thực sự nó là con thiên nga khổng lồ. Thậm chí sau đó nó có vẻ như là một sinh vật trong thần thoại. Không một ai dám giết nó để làm thức ăn. Nhưng giờ đây mạn thuyền đã làm xong và những người khác tôi biết sẽ ra đi và không ai có thể nhìn thấy một loài chim nào khác ngoài những con mòng biển trong nhiều năm và thậm chí cuối cùng chúng đã học được cách tránh xa những chiếc tổ mà chúng tôi đã làm cho chúng.  Đôi khi cũng có một chiếc trực thăng bay qua hướng về phía này hay phía kia. Xa mãi ngoài phía tây có một đường như thể đường chân trời nơi thực sự là điểm bắt đầu của chốn khô ráo với con đê lớn giữ nước trong vịnh. Dẫu cho với thời tiết gần đây, tôi cũng không muốn nghĩ về những rắc rối mà họ đang gặp phải ở phía đó. Ở đây có dòng chảy ngược và dòng chảy xuôi.

 

Những dòng chính chảy qua phía bên phải của thành phố và gần đây có thứ gì đó đen tối trong dòng sông Lớn , giống như người ta đổ một thìa dầu xuống sông và nó loang dọc theo dòng sông đó. Họ đã cắt đứt dòng chảy trong một vài ngày trong khi những người khác lo giải quyết rác nhưng trong thời gian chờ đợi thì mọi việc trở nên tồi tệ hơn và cuối cùng những cơn mưa còn  báo hiệu sự đen tối hơn cả nước dưới chân cầu thang.  Có những lời đồn len lỏi qua những vụ mùa rong tảo biển cho dù tôi vẫn chưa nhìn thấy nó. Thứ không thể chịu nổi ở đây là mùi. Và không ai có thể biết được bóng tối kia là gì. Một vài người đã ngã bệnh.  Nhưng tôi thì đã ốm một thời gian dài ngay từ buổi đầu. Bởi vì tôi nhớ  rằng căn bệnh  luôn luôn như thế. Những cơn ớn lạnh đến rồi đi, răng tôi đánh vào nhau lập cập và  tôi cảm thấy buồn nôn suốt cả ngày. Tất cả điều tôi có thể làm là gọi cho bác sĩ và nằm cong mình chớ người ta mang thuốc đến. Họ mang thuốc đến thật.

 

Những ngày đó tôi nằm trên giường. Chúng tôi được sắp xếp chỗ nằm trên một toa tàu nhô lên bên trong đoàn  tàu đã bị rách nát cả và những chiếc giường được đặt trong đó, chỉ còn màu xanh của tấm vải đệm là còn lại. Hầu hết các ngày  chỉ có tôi là người duy nhất ở đây. Những người khác phải làm việc. Các cây cột lắc  lư trong gió. Và với tiếng động của chiếc bơm dưới đáy tàu đặt ngay dưới chiếc bàn thấp dưới bạn, bạn sẽ có cảm giác là mình đang di chuyển nếu bạn uống thuốc và nhắm mắt lại.

Tôi có thể bồng bềnh cả ngày trên tàu xanh mát lạnh

Nếu tàu  kia chịu đi đúng đường ray.

 

Gần đây tôi đang viết nhưng việc đó diễn ra không suôn sẻ lắm. Không một ai thích những câu chuyện tôi vừa viết xong. Và dường như tôi không thể xuất bản chúng. Và bây giờ trong ít ngày tôi đang cố gắng viết một truyện mà tôi đặt tên là “ Rác ”. Nó là câu chuyện về thảm họa thời tiết khiến cho tất cả mọi người phải rời bỏ thế giới.  Lính cứu hỏa và bác sĩ lão khoa phải chạy lên sống trên mặt trời. Những ai có khả năng đáp ứng được điều đó đã di chuyển tới những hành tinh mát mẻ hơn ngoài hệ mặt trời. Chỉ còn lại tầng lớp dưới rớt lại trên thế giới và sống trong những căn phòng tí xíu, những thứ là bộ phận của một cỗ  máy khổng lồ thứ đem đến năng lượng và làm mát nhiệt độ bằng việc tái chế chất thải.  Nước và không khí được hạn chế một cách nghiêm ngặt.  Không có bất cứ thứ gì bị ném đi. Có sự đông đúc khủng khiếp ở đây nhưng sự phân chia có tính cá nhân nghiêm ngặt đã được tiến hành nhằm ngăn chặn rắc rối và sự sinh sản. Vì thế có những căn phòng nén chặt những cư dân sở hữu rác và đồ phế thải và trong số các phòng đó có một phòng  chứa một người đàn ông liều lĩnh, người có cảm giác rằng  anh ta không thuộc về nơi đó và đó là người đang lập kế hoạch để  có thoát ra chiếc “xà lim” này.  Anh ta nghĩ rằng anh ta có thể vượt qua nó để sống nếu như chỉ cần một cô gái  ở đây với anh ta. “ Nếu nàng ở đây với ta, ta sẽ vượt qua được tất cả”, anh ta nghĩ vậy. Nhưng  cô ta không có ở đây và thế là tôi không  biết làm thế nào để kết thúc câu chuyện. Tôi không  giỏi về khoa học viễn tưởng. Nhưng tôi nghĩ đây thực sự là một câu chuyện khá khôi hài. Một trong số họ sẽ phải đánh giá cao nó.Nhưng cho dù có mấy viên thuốc tôi vẫn không làm được điều ấy, tôi co tròn và cố giữ ấm cho dù tôi vẫn tiếp tục run rẩy. Và sau đó trước khi mọi người trở lại tôi chìm vào giấc ngủ và bồng bềnh suốt đêm trên con tàu mát lạnh xanh thẳm. Bạn biết đấy người ta có thể bị nôn mửa nếu ở trên giường quá lâu.

 

Hôm nay tôi uống thuốc và chế ra một  cái đầu ngựa. Đấy là công việc tôi đã muốn làm trong một thời gian dài. Khi những người khác ra khỏi giường, tôi uống thuốc và trán tôi như chẻ toác và dài ra. Và tôi tìm kiếm sự phản chiếu trên tấm kính cửa sổ u ám.  Và tôi đã thành một con ngựa. Tôi chơi trò đó cả ngày và vào buổi tối tôi đau đầu khủng khiếp. Nhưng điều hay về những con ngựa là chúng luôn trung thực hơn tất cả và bạn một ngày nào đó cũng sẽ cần đến cách đó. Tôi mặc đồ và đi từ bàn này đến bàn khác cho tới khi tôi tới được quầy rượu. Mưa đã ngớt và người ta có thể đi bộ ra phía kia. Có những  tấm vải dầu nặng  treo trên  lối đi và bạn phải lướt qua nó.  

 

Không khí bên trong quánh lại và ngột ngạt. Mọi người đều ở đây. Họ không thể uống nước cho nên họ đến đây để uống rượu uýt-ki.  Cạnh lối ra vào ở phía trong có một bức tượng. Tượng được làm bằng bộ áo lặn cũ và được nhồi bằng các ống nhựa platíc,chiếc áo và đống cao su quá rách nát chẳng dùng được vào việc gì. Phần đầu là khuôn mặt tròn với đôi mắt đá đen giống như con côn trùng và đôi chân vịt làm thành đôi tai quá khổ. Tượng cầu phúc cho quầy rượu và nếu ai đó rửa tội cho nó bằng uýt-ki thì nó cũng sẽ cầu chúc cả người đó nữa. Nhưng có điều luôn phải cân nhắc một bên là thứ rượu uýt-ki quý báu và một bên là điều may mắn chưa chắc đã xảy ra. Tôi thì luôn luôn chọn rượu Uýt-ki.Cuối cùng đâu biết được ai  sẽ là người may mắn?

Sal đang đợi phía sau quầy rượu, khuôn mặt già nua trông thật mệt mỏi. Anh ta đang đứng  dưới bức tranh phai màu vẽ một nghệ sĩ mê nhạc Jazz , ai đó đã vẽ bức tranh này bằng than chì trên bức tường gỗ phía trước. Nghệ sĩ cười toe toét và tôi cũng cười đáp lại.

“ Uýt-ki , Sal” tôi nói.

“ Cậu đến muộn. Cậu sẽ có phần nếu cậu làm  tốt.

 

Anh ta sập mạnh cánh cửa quầy rượu và mọi thứ chùng xuống im lặng một chút. Đôi khi họ muốn nghe và đôi khi họ không muốn. Tối nay dường như họ không chắc là sẽ chọn hướng nào. Tôi đứng và đọc câu chuyện. Nó cũ nhưng họ chưa nghe nó và tôi không thể viết được thứ gì mới. Đấy là câu chuyện về đôi trai gái gặp và yêu nhau và nói chung là họ rất hạnh phúc. Họ đính hôn và trao cho nhau lời thề  ước vào một ngày tuyệt đẹp.  Họ sống rất hạnh phúc cho đến một ngày cô gái bảo với chàng trai rằng cô phải ra đi. Cô cầm lấy chiếc túi và bắt đầu bước đi, chàng trai không thể tin nổi điều ấy, chàng khóc. Tôi muốn nói rằng chàng đang bị xé ra từng mảnh và từng mảnh ấy đang vỡ ra theo bước chân của cô gái tiến ra phía cửa và vị cay đắng tận cùng đang tứa ra nơi đầu lưỡi là dấu hiệu báo trước cái chết  , nhưng chàng vẫn gắng hết sức nói:“ Nhưng em đã nói là sẽ yêu anh mãi mãi cơ mà”.  Điều này ít nhất cũng làm cho cô gái dừng lại trước cửa và chàng trai chờ đợi cô sẽ quay trở lại và nhận lỗi rồi mọi chuyện sẽ lại trở nên tốt đẹp. Hoặc ít nhất cô cũng giải thích lí do. Nhưng thực tế tất cả những điều xảy ra là mặt cô thoáng lộ vẻ bối rối và cô nói : “Ồ,  anh yêu,  anh tưởng nó là mãi mãi sao?”

 

Họ không thích câu chuyện này một chút nào cả.  Những người kiếm cá và lo tìm thức ăn đã cả ngày vật lộn để làm việc không muốn nghe những thứ như thế. Họ không thích thú một tẹo nào và trong giây lát tôi ở trong tình thế nguy hiểm như đứng trước những kẻ sát nhân thích   hành hình kiểu  Lín-sơ (kiểu hành hình man rợ của người da trắng ở mĩ đối với người da đen trong quá khứ). Ở đây đã có sự gieo rắc nỗi bất mãn, thứ luôn làm cho người ta trở nên cáu kỉnh. Sau đó một trong những kẻ “lười tắm nắng”đứng dậy. Anh  ta giơ chiếc túi của mình lên và  mọi thứ dịu xuống. Thật hú vía, tôi chỉ bị  tống ra khỏi quầy rượu, bị cấm đọc truyện trong vòng một tuần  và họ ngầm dọa  rằng cho dù là thứ gì đi nữa thì lần sau cũng phải tốt hơn hoặc tôi sẽ phải tìm một công việc khác. Khi tôi bị lôi ra ngoài, đám đông giải tán và họ dội rượu Uýt-ki lên pho tượng để gột sạch nơi tôi đã làm kinh động. Những câu chuyện tồi sẽ chỉ đem lại những điều như thế. Tôi quay trở lại trốn trong giường một lát. Sau đó những cơn ớn lạnh trùm lên người tôi còn thái dương thì nóng bừng bừng và răng thì bắt đầu đánh vào nhau lập cập.

Tôi có thể ngủ suốt đêm trên con tàu xanh mát lạnh.

Nếu tàu kia giúp làm dịu cơn đau.

 

Vào cuối tuần khi  một chiếc trực thăng xuất hiện, lượn trên đầu, tôi đang ở trên giường với những cơn ớn lạnh và không nhìn thấy nó, nhưng Sal thì nhìn thấy và anh ta chạy  đến chỗ tôi để cho tôi biết điều ấy. Anh ta nói rằng anh ta đã nhìn thấy sợi dây được ném ra từ bên trong chiếc trực thăng và bốn người đàn ông mặc đồ đen nắm dây trượt xuống những boong tàu nơi những chiếc ca-nô được cột. Anh  ta cười và bảo rằng có một người trượt chân ngã thẳng vào con tàu  trước khi những người kia kéo ra.  Họ vẫy chào  chiếc trực thăng vừa bay đi. Sau nhiều lần trượt ngã,  họ ra thoát khỏi boong tàu và trèo lên thang như những con thằn lằn hướng qua mạn tàu, chắc chắn rồi , chắc chắn là để bàn thảo với những kẻ “lười tắm nắng”. Họ sẽ bước ra và ngồi trong những chiếc ghế có bọc khăn mặt dày để chống lạnh.

 

Tôi cảm thấy khá hơn nhiều khi nghe anh  ta nói về điều đó. Những người đàn ông đến đây bằng trực thăng không phải là đến để ở đây. Họ đến vì có lí do khác. Có việc gì đó rất quan trọng. Liên lạc với những người khác thật là việc tốt lành đối với thế giới ở đây. Bạn  có thể đi đâu đó trong nhiều tháng và nghĩ rằng việc làm đó có nghĩa là bạn vẫn tồn tại trên thế giới này.  Và sau đó có thể rằng họ đã đến đây vì bạn. Bạn không hề biết điều đó. Tôi nghĩ đến việc muốn lại gần chiếc bàn chính để xem chuyện gì đang diễn ra.  Nhưng tôi biết tôi sẽ không bao giờ lại gần được.

 

Sau đó lệnh cấm áp dụng đối với tôi ở quầy rượu lần trước chấm dứt vì thế tôi dành thời gian còn lại của ngày để viết nốt câu chuyện mà tôi đã đọc cho mọi người nghe tối đó. Quầy rượu đông như thường lệ. Mọi người đều đang có mặt ở đó. Có cái gì đó khác lạ trong bầu không khí ở đây nhưng tôi không thể định hình nổi nó là thứ gì. Họ đang đợi tin tức từ những kẻ “lười tắm nắng”chứ chẳng phải mong chờ thứ gì khác. Chúng tôi muốn được thông báo tin tức. Nhưng những kẻ “ lười tắm nắng” không ở đây, điều ấy có nghĩa là họ vẫn còn đang bàn bạc. Nhưng dù thế nào đi nữa tôi có cảm giác tôi đang bỏ lỡ thứ gì đó.

 

“Họ đang trông đợi mọi thứ sẽ sáng sủa hơn”, Sal nói vậy khi anh ta  trông thấy tôi. “Đừng thất vọng sớm” Sal đưa Uýt-ki cho tôi và tôi nhấp môi từng hớp một thứ rượu đắng đó. Sau đó tôi trèo lên quầy rượu và bắt đầu cho họ biết về câu chuyện. Đấy là câu chuyện viết về nơi khô ráo. Nó kể về một trận động đất  khủng khiếp đã phá hủy một thành phố và về việc những  thứ đẹp đẽ cùng cư dân ở thành phố đó đã bị chôn vùi trong đống đổ nát kinh khủng như thế nào. Tôi biết họ sẽ lắng nghe. Họ thích tưởng tưởng về vùng đất khô ráo hay họ muốn có ai đem đến cho họ sự tưởng tượng về nó. Họ thích được nghe những từ  như “ bê tông” hay “tòa nhà cao chọc trời”.

Đó là câu chuyện về việc sau cơn địa chấn hầu hết mọi người đã chết và bị vùi lấp và những người cứu hộ đang nỗ lực một cách vô vọng để tìm kiếm những người sống sót. Và chi tiết ám ảnh họ là cô gái nhỏ đang khóc như mưa vì đã mất mẹ cũng như con chó cô yêu quý và không ai   thời gian để bế cô lên và dỗ dành cô cả.

Đấy là một câu chuyện thật ấn tượng, tôi nói hoàn toàn nghiêm túc đó!Vì cô gái nhỏ cứ vừa chạy quanh vừa khóc nên cuối cùng có một người cứu hộ, một người lính cứu hỏa kiệt sức, dừng việc đào bới, cúi xuống khuôn mặt cô bé và nỗ lực mệt mỏi của anh ta là nói cho cô bé biết rằng cho dù mọi người đã chết nhưng anh và những người khác sẽ cố gắng tìm kiếm mẹ cho cô cho dù anh ta biết rằng mẹ cô bé chắc chắn đã bị cán mỏng như chiếc bánh kếp. Anh ta bảo trong lúc chờ đợi cô bé nên theo sau những người khác để đến điểm tập trung, ở đó cô có thể kiếm được thức ăn. Anh ta đang cố chắp nối những từ này thì có tiếng chó sủa và anh ta quay lại tập trung trong chốc lát. Bởi vì anh ta nghĩ rằng một trong những con chó của đội cứu hộ đã tìm thấy ai đó- có lẽ là một phần thân thể của ai đó- hơn là một con người hoàn chỉnh, nhưng sau đó anh ta nhận ra rằng tiếng sủa đã câm bặt và biến mất như thể nó vừa cất lên từ trong đống đổ nát, nơi người ta đã không nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra trong nhiều tiếng đồng hồ liền. Gần chục nhân viên cứu hộ xếp thành hình tam giác và bắt đầu di chuyển các mảnh vụn đổ nát, việc đó chỉ giống như là việc tìm kiếm một con thú nào đó có khả năng bị mắc kẹt ở đó mà thôi chứ nói thẳng ra thì chả có một dấu hiệu nào chỉ ra rằng sự sống sẽ hồi sinh vào ngày đó. Phía sau người lính cứu hỏa là cô bé, cho dù anh ta không biết điều này, mặt cô bé có tươi lên chút ít vì cô biết rằng con chó của cô vừa  nãy đã cất tiếng sủa. Chắc chắn một điều là cô đã nhận ra nó, không thể nào có chuyện nhầm lẫn được. Cô nín khóc và ngồi xuống đợi những người lính cứu hộ tìm thấy con chó của mình.

 

Sau đó không có thêm tiếng sủa nào nữa và tôi thử thách thính giả một chút.  Bạn biết đấy- có thể là  họ đã đào sai nơi, cuối cùng có thể là không phải là con chó của cô bé, đại loại là những điều như thế. Tôi khiến họ phải tập trung. Sau đó một khối mảnh vỡ lớn được nhấc lên và bên dưới chỗ trũng tồn tại đến khó tin là con chó nhỏ của cô bé đang lo âu nhìn ánh sáng đột nhiên rọi tới và những người lạ mặt. Và những người cứu hộ dừng lại hoàn toàn vì con chó bị giữ bởi tay một người phụ nữ. Và người phụ nữ cho dù bị phủ  bụi và hiển nhiên đang chịu nỗi đau đớn và một chân bị mắc kẹt nhưng bà ta không chỉ sống sót mà còn tỉnh táo nữa và khi họ kéo người phụ nữ ra ngoài thì cô bé đứng vụt dậy và gọi bằng âm thanh hạnh phúc nhất mà người ta  có thể tưởng tượng được “ Mẹ ơi!”. Và người mẹ vươn tay về phía cô bé . Khi tay họ gặp nhau người mẹ nó: “ Con yêu  của mẹ, mọi thứ qua rồi, mẹ con mình lại được gặp nhau”.

 

Tôi nghe thấy Sal thổn thức phía sau. Những giọt nước mắt. Tôi thề rằng có những hạt mưa trong mắt đang rơi xuống như thể là tôi vừa tạo nên một vùng tiểu khí hậu trong quầy rượu. Hoàn toàn không có ngoại lệ nào ngoại trừ bốn gã mặc đồ đen ở chiếc bàn phía sau quanh chỗ cong của bức tường.  Những người chắc chắc vừa kết thúc việc bàn bạc với những kẻ “ lười tắm nắng” và họ vừa im lặng trở về quầy rượu. Họ không khóc cho dù họ đến để lắng nghe.

 

Mặc dầu vậy có chút rắc rối mà tôi không thể giải quyết được lúc này. Đấy là việc tôi vẫn chưa kết thúc được câu chuyện cho dù mọi người đều nghĩ rằng tôi đã làm điều đó. Tôi đã giành lại được sự chú tâm của họ.  Tôi nói bằng giọng khinh bỉ. Tôi tiếp tục nói rằng. Bởi vì họ đang khóc họ đã không hiểu một từ nào mà tôi nói, rằng họ có vẻ như không nhận ra đó là một câu chuyện thật khủng khiếp, rằng hàng ngàn người đã chết, rằng cái kết của câu chuyện không phải là có hậu mà là cái kết cục kinh khủng, bàng hoàng và đầy châm biếm. Rằng phản ứng của họ đối với câu chuyện thật ủy mị, ngây thơ và thất vọng, rằng bất chấp những thứ rình rập ở đây họ vẫn tràn ngập ảo tưởng và trên thực tế ảo tưởng vẫn chảy ở trong họ.Rằng tất cả những gì họ nghĩ tôi muốn nói là “ Thế giới ngập tràn rác rưởi và cặn bã và sau đó đột nhiên có sự chân thành, tính nhân văn và niềm hi vọng!” Trong khi đó điều tôi thực sự muốn nói là “ Nó, tất cả những thứ đó chỉ là cặn bã mà thôi”. Sau đó sự im lặng còn tiếp diễn thêm chút nữa trong khi họ cân nhắc điều này. Và sau đó là sự náo động. Họ gào lên: “ Mẹ kiếp mày là thằng chó chết, mày là thằng chó chết!”. Lúc này không có gã “ lười tắm nắng” nào ở đây cả để làm dịu tình hình xuống. Vài chiếc cốc được ném nhằm vào tôi, một chiếc cốc nặng bay vút qua tai tôi và đập vào tấm tranh da cá sấu phía sau vỡ tan. Họ không thích bị nhạo báng. Họ không muốn người khác làm cho họ cảm thấy rằng họ ngu xuẩn. Tôi nhảy vội xuống khỏi quầy rượu nhưng Sal đã chặn tôi lại. Một trong những kẻ làm nhiệm vụ tìm kiếm thức ăn chộp lấy tôi. Nước mắt vẫn còn nhòe trên gò má gã nhưng lúc này trông gã thật gớm ghiếc và đằng đằng sát khí. Tay gã nắm lại và co về phía vai.

 

Xem phần 2 Tiếp theo

 

Nguyễn Quốc Vương

dịch từ bản tiếng anh đăng trên www.theshortstory. Org.uk

Peter Hobbs
Số lần đọc: 1981
Ngày đăng: 05.09.2007
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Mật đắng - Đổ Thị Hồng Vân
Hài nhi không biết cười - Trần Văn Bạn
Một Buổi Chiều - Ian Ranking
Thiên thần 18 - Đào Phạm Thùy Trang
Báo hiếu cha - Lê Xuân Quang
Cậu bé và con khỉ - Nguyên Quân
Từ mái trường xưa - Nguyễn Lệ Uyên
Lão gù ở ngã ba sông - Nguyễn Đình Bổn
Thở dài - Nguyễn Lệ Uyên
Chuyến xe ngày hai tám - Nguyên Quân
Cùng một tác giả
Biển xanh sâu thẳm.1 (truyện ngắn)
Biển xanh sâu thẳm.2 (truyện ngắn)